Đời sống

Cái nghèo và nỗi lòng của tuổi thơ

0
Please log in or đăng ký to do it.
554100276 1189359673224741 5461614284727502179 n

Có lẽ không ai trong chúng ta không ít nhất một lần cảm nhận được cái nghèo có thể khiến con người ta tự ti đến mức nào. Một câu nói của mẹ tôi trong những năm tháng ấu thơ đã theo tôi suốt cuộc đời: “Đừng so bì với người ta, nhà mình nghèo, nuôi mày lớn được chừng này đã khó rồi.”

Câu nói ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi, đến nỗi nó ảnh hưởng đến cả những hoạt động học tập của tôi khi còn học cấp ba. Tôi không dám xin mẹ bất cứ thứ gì ngoài những đồ dùng học tập cần thiết. Thậm chí, tôi cũng biết rằng dù có xin, mẹ cũng sẽ không mua cho tôi.

Nhớ một lần, giáo viên yêu cầu cả lớp mua bút máy để luyện thư pháp. Không có bút máy, tôi đành phải sử dụng bút mực đen. Dù giáo viên khen chữ tôi đẹp, nhưng bài viết của tôi không được xét chọn vì không đúng quy định. Giáo viên có biết rằng không phải tôi không muốn mà là vì mẹ không cho?

Mỗi lần nghe giáo viên nhắc đến, câu nói của mẹ lại văng vẳng bên tai: “Đừng học đòi người ta, nhà mình nghèo. Cứ lo học cho giỏi, lớn lên rồi muốn gì cũng được.”

Đã có lần, trước khi lên phố, mẹ hỏi tôi và em trai: “Hai đứa có muốn mua gì không?” Tôi mừng thầm và vội vàng xin mẹ: “Mẹ ơi, mẹ mua cho con cây bút máy nhé. Giáo viên nói chữ con đẹp, nếu có bút máy thì sẽ được tham gia…”

Tuy nhiên, mẹ đã gạt phắt đi: “Nhà mình nghèo thế này mà bày vẽ làm gì? Bút chì với bút bi đầy trong tủ đấy.” Mẹ còn nói thêm: “Mày thấy mẹ đi làm chưa đủ mệt hay sao mà còn đòi hỏi? Lo học đi.”

Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng mẹ sẽ thương và mua cho tôi cây bút máy màu hồng như những bà mẹ trong phim. Nhưng hi vọng đó đã tan biến khi mẹ trở về với mớ rau, bộ quần áo mới cho em trai và cả cái điện thoại rẻ tiền cho chính mẹ.

Tôi đã trông chờ từng món đồ mẹ lấy ra từ giỏ, cho đến khi giỏ trống không thì hy vọng trong tôi mới vụt tắt.

554100276 1189359673224741 5461614284727502179 n
Hình ảnh cảm động từ Dải Gaza: Cậu bé và bao lương thực nặng trĩu
Kỳ diệu tình mẫu tử: Sự kết nối vĩnh cửu giữa mẹ và con

Reactions

0
0
0
0
0
0
Đã phản ứng cho bài này.

Cảm xúc

  1. Thiệt ra thì tui đọc vẫn ko thấy người mẹ đáng trách á. So với cây bút thì cái áo và điện thoại vẫn cần thiết hơn, với lại bạn đó cũng k nói rõ cho mẹ biết bạn thật sự rất cần, còn mẹ thì không hiểu. Suy cho cùng lỗi cũng do cái nghèo thôi🥲

  2. T thấy vấn đề không phải nhà nghèo, mà là mẹ bạn ấy không thương bạn ấy, nhà t cũng nghèo nhưng mẹ rất là thương t, cái gì ngon nhất tốt nhất cũng dành cho t. Lúc trước nhà t hết tiền nhưng tai nghe dây của t hư lại bị người nhà mua nhầm loại có cục cao su lòi ra, tai t nhỏ lắm nên đeo cái đó bị đau t hay xoa xoa vành tai của t vì đau. Xong hôm đó mẹ tìm được tiền để quên trong tủ là ngay lập tức mẹ mua lại tai nghe dây khác cho t. Lúc dịch bùng nổ cách ly, mẹ t đã mua thịt rau củ cá hộp xúc xích, nước ngọt cho t, mẹ t ra ngoài thấy món gì t thích là mẹ mua cho t ngay.

    Edit cho dù có nghèo đến mức thật sự không mua nỗi thì mẹ t cũng có thể dùng lời lẽ nhẹ nhàng hơn, lời nói không mất tiền mua