Ngày 26 tháng 9 năm 2024, một vụ việc đau lòng đã xảy ra tại trại huấn luyện Kha Trinh ở Trịnh Châu, Hà Nam, Trung Quốc, khi bé gái 14 tuổi Vương Lâm đã qua đời sau một thời gian dài chịu đựng ngược đãi.
Cha mẹ của Vương Lâm, lo lắng về việc con cái chán học và bướng bỉnh, đã đưa bé đến một trại huấn luyện được quảng cáo với những lời hứa hẹn về sự cải thiện hành vi. Họ đã trả gần 30.000 NDT cho hai tháng học phí mà không hề hay biết về những điều tồi tệ đang chờ đón con gái họ.
Tại trại, Vương Lâm bị cấm liên lạc với gia đình và chỉ nhận được ảnh/video do giáo viên gửi. Sau nhiều lần phản kháng và yêu cầu trở về nhà, cô bé đã phải chịu những hình phạt khắc nghiệt như đứng bằng đầu, phơi nắng, bỏ đói và bị bạn học vây đánh.
Diễn biến sức khỏe của Vương Lâm ngày càng xấu đi, dẫn đến hôn mê sâu và cuối cùng là cái chết vì rối loạn điện giải kéo dài. Các bác sĩ cho biết nguyên nhân cái chết của em là do nắng nóng, thiếu ăn và các yếu tố khác.
Câu chuyện của Vương Lâm đã làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng, khi nhiều người đặt câu hỏi về trách nhiệm của cha mẹ và giáo viên trong việc ngăn chặn những tình huống như vậy. Hơn 100 bức thư của Vương Lâm gửi về nhà đã bị giáo viên chủ nhiệm Âm Mỗ Lợi giấu kín, khiến gia đình không kịp nhận biết tình trạng khẩn cấp của con gái.
Những ý kiến trái chiều xung quanh sự việc:
- Nhiều người cho rằng cha mẹ Vương Lâm chính là tác nhân đầu tiên dẫn đến bi kịch này khi họ đã bỏ rơi con cái của mình vào một môi trường không an toàn.
- Các cơ sở như trại huấn luyện này cần được xem xét và kiểm soát chặt chẽ hơn để bảo vệ trẻ em.
Cái chết của Vương Lâm là một lời nhắc nhở đau đớn về trách nhiệm của người lớn trong việc chăm sóc và bảo vệ trẻ em.


Vậy là cô bé ấy đã bị h/ành hạ tới c h ết, kéo dài trong 2 tháng liền, tới mức cơ thể không còn chịu nổi. Vậy sự đa/u đớn, giày vò ấy phải đến mức nào? Thể xác đã như thế thì tinh thần còn khủng khiếp tới đâu nữa. Bản thân chúng ta đứng dưới nắng tí thôi là khó chịu khắp người rồi mà con bé bị é p buộc đủ thứ trong suốt thời gian dài như thế thì phải tu/yệt vọng đến đâu
Cha mẹ tệ thật sự.
Mấy kiểu trại quản giáo này chỉ nên dành cho tội phạm thôi. Bởi vì trong môi trường quyền lực như vậy, GV và đám đông HS rất dễ trở nên phi nhân tính, lịch sử rành rành ra đó rồi.
Lớn già đầu ngu đ chịu đc
Đầu sỏ là cha mẹ.
14 tuổi bị ép tham gia kiểu vậy lại là nữ thg khá sợ và tuân lệnh.
Con bé bị phat và phản kháng dẫn đến bị phạt kéo dài lặp lại tận 2 tháng mà gây ra t.ử vong thì con bé cũng khá là bướng đấy. 🤨
Nhưng cha mẹ kiểu gì mà có thể bỏ mặc kiểu đó. Ít nhât 1 tuần cũng phải liên lạc. Chứ an tâm quăng con cho ng lạ vậy luôn á.
Có phải thời chiến đâu mà liên lạc qua thư
Mấy cái trại kiểu kỉ luật quân đội thì chủ yếu thiên về kỉ luật và rèn tính cá nhân. Nhưng cái trại này có vẻ thiên về kiểu muốn đè nén tính nổi loạn và phản kháng của tụi nhỏ.
Trại quản giáo la đao phủ giết người thì người đua dao là cha me .tiên trách kỷ hậu trách nhân con hư 1 phần cung do cha me môi truong xung quanh .phan làm cha làm me còn k day do quan giao chi bảo được con thì con trông chờ vào ai ..nghĩ sao an tâm giao con cho người la 2 tháng k duoc thăm hỏi thấy mặt ma cung tin tuong giao con mình chỉ qua 1 lời nói.giờ con mất than trời trach đất được gì cung do minh tạo ra .tuổi day thì cái tuổi ương buong ngang nganh mình cầm tay chỉ day còn k được ở đó buông xuôi cho cai trung tam quan giáo. Làm gì co ai that tình quan tam chỉ day con hay chỉ vinh vao những hình phạt tinh thân lẫn thân thể để dạy bảo. Em mới tuổi 14 còn tuổi cha mẹ phải chăm lo tới 18t mới là tuổi thanh niên con hư con day cũng do mình đẻ ra thì chiu trach nhiệm…..con còn nhỏ minh nhe nhang uon nắng hoac nhu VN quy tắc bàn tay phải tha cha me đánh con cyng vì muốn tốt cho con còn hon giao con vao tay ac quỷ de r mat con mai mai
Lan Lan Vy chời ơi sợ hãi
Cha mẹ này chưa trải qua giai đoạn dậy thì, giai đoạn ẩm ương… của bản thân hay sao mà lại có suy nghĩ đưa con bé vào trại đó vậy chèn.
Tối ngày 26/9/2024, sau gần một tháng hôn mê sâu trong bệnh viện, em đã rời khỏi thế giới này. Tất cả những chuyện ấy đều đã xảy ra từ năm ngoái rồi, mà cô bé ấy mới chỉ 14 tuổi thôi.
Trước đó, em từng viết thư cho cha, nói rằng mình khó chịu trong người, bị bệnh, muốn được ra ngoài chữa trị, muốn ra ngoài ăn chút đồ ngon. Nhưng bức thư ấy đã bị giáo viên chủ nhiệm giấu đi, không chuyển đến tay cha của em.
Tôi thật sự không hiểu tại sao cha mẹ bây giờ lại thích đưa con đến những nơi như thế, những cơ sở này hoàn toàn không an toàn. Cha mẹ của đứa trẻ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Thật sự nỡ lòng nào gửi con vào đó, đến khi xảy ra chuyện thì mới hối hận, nhưng người chịu đựng sự ng//ược đãi lại chính là đứa trẻ…
Tôi biết trọng tâm xét xử vụ án này cũng như trọng tâm đưa tin đều sẽ đặt vào phía nhà trường và giáo viên đã chặn những lá thư cầu cứu của học sinh. Như thể nếu những lá thư ấy thực sự được gửi đến tay cha mẹ, họ nhất định sẽ đón con về, và sau đó sẽ không bao giờ làm những chuyện tương tự nữa. Nói thật lòng, tôi không tin.
Kẻ đầu sỏ chính là cha mẹ, và có lẽ còn là cả môi trường giáo dục. Trong trường, những “giáo quan” mắng chửi học sinh là “ký sinh trùng của xã hội”, “đồ bỏ đi mà cha mẹ không cần nữa”. Thế thì cho dù cha mẹ có biện minh thế nào thì việc họ đưa con vào chỗ đó, chính là một sự vứt bỏ.
Đừng lúc nào cũng lấy “không biết” ra làm cớ. Đều là người trưởng thành trong xã hội cả rồi, còn giả vờ gì nữa?
Người giám hộ có quyền lực lớn hơn nhà trường gấp nhiều lần, vậy mà lại đóng vai kẻ yếu thế ở đây, thấy buồn cười không?
Đứa trẻ đã bị cha mẹ bỏ rơi thì còn có thể dựa vào ai?
Chuyện này không thể lường trước được ư? Không, tôi nghĩ tất cả đều có thể lường trước. Chỉ là những “đau khổ” ấy, cha mẹ cho rằng “xứng đáng”. Chỉ cần con không chech, họ liền có thể yên tâm tự tại.
Qua những bài báo, Vương Lâm hiện lên chỉ như một cô bé bình thường đang trải qua tuổi dậy thì, thích đọc tiểu thuyết mạng, có giấc mơ viết văn. Cái gọi là “chán học” nhiều khi không phải là ghét việc học, mà là ghét môi trường – cả môi trường ở trường lẫn trong gia đình.
Nếu cha mẹ có thể chịu khó kiên nhẫn, chịu trò chuyện, tìm hiểu cô bé thì sao?
Trong bài báo còn nhắc tới những nam sinh khác, có em vì nghiện chơi game mà bị đưa tới đó. Nhưng kiểu nào cũng không thể dùng cách “bỏ rơi” để mang đi “thuần hóa”. So với họ, Vương Lâm chỉ là một cô gái có tư tưởng độc lập hơn, ít chịu phục tùng hơn, thực ra là một cô gái rất xuất sắc.
Những “trường” như thế tồn tại, từ đầu đến cuối chưa bao giờ do chính nhà trường, mà là do các bậc cha mẹ.
Link: https://www.bjnews.com.cn/detail/1759107355168935.html