Trong một bài viết gần đây trên ZHIHU, một người dùng đã chia sẻ những kỷ niệm tuổi thơ và những gì họ đã làm để bù đắp cho trải nghiệm đó khi trưởng thành.
#1 Câu Chuyện về Con Mèo Con
Khi còn học lớp 5, bạn của tôi đã nhặt được một con mèo con bị mù một bên mắt trên đường đi học về. Mặc dù gia đình không đồng ý nuôi mèo, cậu ấy vẫn tận tâm chăm sóc, dùng thuốc sát trùng để chữa trị cho nó và dành sữa uống của mình cho mèo. Tuy nhiên, số phận của con mèo vẫn chưa rõ ràng khi nó có thể đã bị bố mẹ cậu ấy mang đi hoặc tự chạy mất.
Khi lớn lên, cậu ấy đã chọn theo học chuyên ngành thú y và sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã làm việc tại trạm chăn nuôi, nơi cậu ấy thực hiện những hoạt động cứu trợ động vật hoang.
Công việc của cậu ấy không chỉ dừng lại ở việc cho mèo hoang ăn; cậu ấy còn đưa chúng về kiểm tra sức khỏe. Nếu phát hiện bệnh, cậu ấy sẽ chữa trị và nếu không có bệnh, cậu ấy sẽ tìm người nhận nuôi. Trong những lúc nghỉ phép, tôi và cậu ấy thường chạy xe điện để giao mèo cho những người có ý định nhận nuôi chúng.
#2 Kỷ Niệm với Chiếc Nhẫn
Ngày nhỏ, khi tôi đi chơi với chị họ tại công viên, chúng tôi đã mua những chiếc nhẫn đồ chơi với giá chỉ 5 tệ mỗi cái. Chúng tôi thích thú đeo chúng trên tay, nhưng về nhà tôi bị bố mắng vì là con trai mà lại đeo nhẫn. Ông còn bắt tôi vứt chiếc nhẫn đó đi.
Thế nhưng bây giờ, trên mười ngón tay của tôi có đến tám ngón đeo nhẫn, kể cả ngón cái.

À thì kiếm tiền để mua gấu bông, đồ chơi, doll, mô hình … Bất cứ thứ gì mình thích thôi
Sống một mình, không cần chia sẻ không gian với ai. Thích gì thì tự mua về ăn, không phải ăn những mình k thích chỉ vì em mình thích ăn. Có thể khóc oà lên, không cần phải chui trong chăn khóc rấm rứt không ra tiếng. Khi những tiếng ch.ửi rủa của bố mẹ ập tới, chỉ cần bỏ đt ra xa tai là sẽ không nghe thấy nữa. Dù là ở trọ nhưng vẫn coi như nhà của mình, không cần phải nghe cái câu “m cút ra khỏi nhà t”
cảm thấy may mắn vì ngồi nghĩ mãi không ra tuổi thơ mình phải thèm khát điều gì. Chắc đầy đủ rồi nên bây giờ không bị ám ảnh bởi cái gì quá, chắc là xúc xích thôi, ngày xưa thèm xúc xích mà mẹ không cho ăn vì nó không tốt, bây giờ cũng không dám ăn quá nhiều 😂
Tui không bù đắp cho tui mà tui bù cho em tui á, vì tui biết sự thiếu thốn sẽ làm bản thân tự ti đến mức nào nên tui cũng cố gắng để em không như mình lúc nhỏ. Những gì tốt đẹp ngta có đều muốn em mình cũng có 😚
Thường mua nhiều đồ ăn, thà ăn ngán chút chứ ko muốn phải thèm thuồng quài. Tập thói quen thoải mái hơn, không tiếc tiền, keo kiệt với bản thân nữa. Mà lâu lâu khi cầm những món đồ trên tay, mình vẫn cảm thấy mình không xứng đáng với nó.
Đam mê sách truyện nhưng hồi bé không có điều kiện mua nên giờ tự bù đắp cho bản thân một kệ sách to ụ. 😎
Mua những món đồ mình thích mà lúc nhỏ chẳng thể mua, để tóc dài và chẳng cần phải thường xuyên cắt tóc nữa. Quan trọng nhất là có thể ra ở riêng (dù cuối tuần nào cũng phải về nhà)
Tuy là sẽ không thể hoàn toàn bù đắp được tuổi thơ nhưng nó đã xoa dịu được phần nào những tủi thân của mình
Có một tủ sách nhỏ cho mình và đặt tên cho nó là Minh, giờ con số sách của Minh đã lên đến hơn 300 cuốn
Mua gấu bông, Cosplay, những món dễ thương bằng tiền mình kiếm được.
T đã nghĩ là mua sắm những thứ t muốn mua, nuông chiều bản thân nhưng cuối cùng t thấy bình thường cũng chẳng có gì “muốn” cả