Trong 81 ngày đêm khốc liệt, kẻ thù đã ném xuống Thành cổ Quảng Trị hơn 328.000 tấn bom đạn, tương đương với sức công phá của 7 quả bom nguyên tử đã từng tàn phá Nhật Bản vào năm 1945.
Trong khoảng thời gian đó, hàng ngày có một đại đội vượt sông Thạch Hãn, và cũng hàng ngày có một đại đội không bao giờ trở lại. Họ đều còn rất trẻ, chỉ mới tuổi đôi mươi – lẽ ra đang ở trên giảng đường, nhưng đã dũng cảm gác lại tuổi xuân, cầm súng ra trận. Người thì ngã xuống, người tiếp theo lại lên đường – máu xương họ chồng chất giữ lấy từng tấc đất.
Hàng nghìn chiến sĩ đã nằm lại nơi đây, máu họ hòa vào phù sa sông Thạch Hãn, thân xác họ hóa thành hồn thiêng của Thành cổ.
53 năm đã trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn chưa nguôi. Có những người mẹ mất con, những người vợ vĩnh viễn mất chồng, và những đứa trẻ chưa kịp biết mặt cha…
Xin được cúi đầu tưởng niệm những anh hùng đã ngã xuống – những linh hồn mãi ở lại bên dòng Thạch Hãn, để hôm nay chúng ta được sống trong hòa bình.








Đời đời biết ơn sự hi sinh của ông cha thuở trước🙏🙏🙏
Biết ơn sự hi sinh của các AHLS
❤️
Cảm ơn và biết ơn. Các ANH HÙNG LIỆT SỸ
Biết ơn 🙏
Xin tri ân các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh
Biết ơn các a hùng liệt sĩ đã ngã xuống để có được độc lập hôm nay. Nam Mô A Di Đà Phật 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
Biết ơn!!!❤️❤️❤️❤️
Cháu có bài thơ tên là “Năm ấy” tự viết tặng ạ:
Năm ấy chiến trường đang đỏ lửa
Thành cổ Quảng Trị chốn đổ mưa
Dù đã bao năm nhưng chẳng ngớt
Nỗi đau người mẹ mỗi mùa mưa
Biết ơn nhà văn Chu Lai, Biết ơn tác phẩm mưa đỏ để hôm nay các thế hệ người việt biết trân trọng hoà bình hơn