Thành cổ Quảng Trị đã trải qua 81 ngày đêm bi tráng, khi kẻ thù ném xuống hơn 328.000 tấn bom đạn, tương đương với sức công phá của 7 quả bom nguyên tử từng trút xuống Nhật Bản năm 1945.
Trong suốt 81 ngày ấy, mỗi ngày có một đại đội băng qua sông Thạch Hãn, và cũng là mỗi ngày có một đại đội vĩnh viễn không trở lại. Hầu hết họ chỉ mới tuổi đôi mươi – một thế hệ đang độ tuổi học tập, nhưng đã dũng cảm gác lại tuổi xuân, hiên ngang cầm súng ra trận. Những tấm gương anh dũng đã ngã xuống, máu xương lớp lớp chồng lên nhau để giữ lấy từng tấc đất.
Hàng nghìn chiến sĩ đã nằm lại nơi đây, máu đỏ hòa vào phù sa sông Thạch Hãn, thân xác trở thành hồn thiêng của Thành cổ.
53 năm đã trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn chưa nguôi: có những người mẹ mất con, những người vợ vĩnh viễn mất chồng, và những đứa trẻ chưa kịp biết mặt cha…
Xin được cúi đầu tưởng niệm những anh hùng đã ngã xuống – những linh hồn mãi ở lại bên dòng Thạch Hãn, để hôm nay chúng ta được sống trong hòa bình. ❤️

❤️❤️
huynh đệ tương tàn vậy mà thiên lệch… giống pợ đuýt quá…
vậy còn trận ch.iến bg phía Bắc thì tới ngày kỉ niệm hok thấy nhắc tới?; rồi GM hok thấy nói tới?… vậy “có thể bạn chưa biết?” dzữ chưa???
Con số “328.000 tấn bom đạn, tương đương 7 quả bom nguyên tử” chưa từng được chứng minh bằng tài liệu quân sự chính thức. Đây chỉ là cách nói phóng đại.
Bài viết chỉ tôn vinh sự hy sinh của một phía, bỏ qua thương vong nặng nề của Quân lực VNCH và hàng chục ngàn thường dân vô tội tại Quảng Trị năm 1972. Đó là sự thiếu công bằng với lịch sử.
Thành cổ Quảng Trị là một bi kịch chung của dân tộc. Cả hai phía đều có thanh niên tuổi đôi mươi ngã xuống, đều có mẹ mất con, vợ mất chồng. Nếu thật sự muốn tưởng niệm, hãy viết bằng sự trung thực và công bằng, không biến nỗi đau thành công cụ tuyên truyền.