Người ta kể rằng, loài cáo có một cách rất đặc biệt để thoát khỏi lũ bọ chét. Nó tiến dần ra mép nước, từ từ ngâm mình xuống — từng chút một. Bị làm phiền, bọ chét bắt đầu bò dần lên cao, tìm chỗ trú an toàn… cho đến khi chúng tụ cả lại ở chóp mũi con cáo. Rồi chỉ trong một khoảnh khắc, cáo lặn hẳn xuống nước. Thế là xong. Lũ bọ biến mất.
Cuộc đời cũng vậy với những người ta thường gọi là “mạnh mẽ”. Khi họ đi qua những cơn bão giông, dần dần, những “người bạn” cũng lặng lẽ rời xa. Những người quen biết thì biến mất. Những kẻ từng nhận được sự giúp đỡ, từng được nuôi dưỡng bằng thời gian, công sức, lòng rộng rãi của họ… cũng bỏ đi. Thậm chí, đôi khi cả gia đình cũng giữ khoảng cách. Người đồng hành, đồng nghiệp, tri kỷ… từng người một lùi bước.
Và rồi, người mạnh mẽ ấy đứng lại, cô độc… giữa dòng nước lạnh buốt của nghịch cảnh. Trống trải. Mất mát. Lạc lõng.
Ngay cả Aristote ngày xưa cũng từng nếm trải sự cô đơn này. Trong cơn thử thách, ông không còn một người bạn nào bên cạnh.
Nhưng bạn biết không? Họ chỉ là bọ chét. Là những kẻ ký sinh khoác áo bạn bè. Họ bấu víu vào bạn, sống nhờ vào năng lượng và lòng tốt của bạn.
Và càng kéo dài mùa đông của đời mình, bạn càng thấy họ rơi rụng, bị cuốn trôi khỏi cuộc sống bạn.
Ấy chính là món quà ẩn giấu của những ngày tăm tối. Một cái “mất” mà thực ra là một cái “được”: Bạn được gột rửa. Bạn được chữa lành. Bạn lấy lại sức mạnh.
Đừng khóc thương những kẻ rời bỏ khi bạn gục ngã. Hãy cảm ơn họ, vì chính họ đã cho bạn thấy rõ bộ mặt thật của mình.
Và rồi, như con cáo… Bạn sẽ bước ra khỏi dòng nước, kiên cường hơn, tinh khiết hơn, và là chính mình hơn bao giờ hết.

Thường thôi