Tại một ngôi trường làng ở Pwani, vùng Nakuru – Kenya, thầy Peter Tabichi, một tu sĩ Phanxicô, mỗi sáng đều bước vào lớp học khoa học với nụ cười hiền hậu và chiếc cặp đã sờn quai. Học trò của thầy phần lớn là con em nông dân nghèo, có em phải đi bộ vài cây số mới tới lớp. Không gian lớp học chật hẹp, điện chập chờn và internet hầu như không có.
Để đảm bảo không học sinh nào phải bỏ học, thầy lặng lẽ trích 80% tiền lương của mình để mua đồng phục, sách vở, bữa trưa và tiền xe. Từ một góc lớp đơn sơ, thầy đã lập câu lạc bộ khoa học, mượn dụng cụ của trường bạn và tự làm thí nghiệm bằng vật liệu địa phương, biến những giờ thực hành thành những cuộc khám phá thú vị.
Hạt giống yêu khoa học nảy mầm
Nhờ sự hỗ trợ của thầy, học trò bắt đầu tham gia các cuộc thi, vượt qua cấp huyện, cấp quốc gia và tiến vào đấu trường quốc tế. Có nhóm học sinh sáng tạo ra các giải pháp sử dụng cây bản địa để chống xói mòn đất, trong khi một nhóm khác thiết kế dụng cụ rẻ tiền để giải quyết vấn đề nước sạch cho cộng đồng. Mỗi chiếc huy chương trở về làng như một thông điệp rằng tài năng có thể tỏa sáng ở những nơi tưởng như bị lãng quên nhất.
Giải thưởng Global Teacher Prize
Vào năm 2019, trong lễ trao giải Global Teacher Prize của Varkey Foundation tại Dubai, Hugh Jackman đã xướng tên Peter Tabichi. Thầy ôm chiếc cúp hình những vì sao, lau vội giọt nước mắt và nói về tương lai của thanh thiếu niên châu Phi cũng như sức mạnh của giáo dục. Giải thưởng trị giá 1 triệu đô la được thầy dành cho các dự án học đường và cộng đồng, xây dựng phòng thí nghiệm, hỗ trợ học bổng và mở lớp bồi dưỡng giáo viên.
Ngày hôm sau, thầy lại trở về Pwani, vẫn với bảng đen phấn trắng, giọng nói trầm ấm và vẫn kiên trì kèm cặp những em học sinh yếu kém thêm một tiết học.
Câu chuyện của Peter Tabichi nhắc nhở chúng ta rằng một người thầy có thể mở ra con đường sống mới không phải chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động hàng ngày. Khi một phần lương biến thành áo ấm và bữa trưa, khi một phòng thí nghiệm tự chế khơi dậy sự tò mò, và khi một bàn tay đặt lên vai học trò và nói “em làm được”, tương lai của cả một ngôi làng có thể thay đổi.
Lòng nhân hậu, sự sẻ chia và niềm tin vào con người không bao giờ lỗi thời; chúng luôn tìm thấy cách để nở hoa, từ một lớp học mái tôn cho đến một sân khấu rực rỡ ánh đèn.
