Trong một cuộc đối đầu đầy căng thẳng, chính thất đứng khoanh tay với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén. Tiểu tam, mặc dù run rẩy, vẫn cố gắng ngẩng cao đầu và lên tiếng:
“Tôi nghe nói chị sắp ly hôn rồi… tôi mới là người yêu anh ấy nhất.”
Chính thất chỉ khẽ cười, nụ cười mang đầy sự châm biếm. Cô tiến lên một bước và giáng xuống một cái tát dứt khoát.
Âm thanh vang vọng khắp căn phòng. Tiểu tam ôm má và trừng mắt nhìn, nhưng ánh mắt của chính thất còn sắc bén hơn. Cô nói từng chữ như búa nện:
“Trước khi tôi ly hôn, cô mãi mãi chỉ là kẻ thứ ba. Đừng tự huyễn hoặc bản thân mình.”
Tiểu tam đỏ mặt, muốn phản bác nhưng đôi môi run rẩy, không thể thốt lên lời.
Chính thất xoay người, mái tóc dài tung bay theo từng bước chân. Cô ngẩng cao đầu, lạnh nhạt nói thêm một câu cuối cùng:
“Người đàn ông đó, tôi có thể buông bỏ. Nhưng đừng tưởng cô có thể mang anh ta ra để thị uy trước mặt tôi.”
Cánh cửa khép lại dứt khoát. Chính thất ra đi, không chút lưu luyến. Sau lưng, tiểu tam sững sờ, bàn tay vẫn ôm chặt gò má bỏng rát.
S t thấy mặt na9 kiểu mừng thầm :”cô ấy ghen r cô ấy ghen r…cô ấy còn iu mk 😆