Xã hội

Hành trình trở lại lớp 6 của cô gái 22 tuổi

0
Please log in or đăng ký to do it.
549250286 1183877037106338 4917537866572740834 n

“Hôm nay khi em viết bài viết này, đôi tay em đã run rất nhiều, vì em biết em đã thật sự được sống trong giấc mơ mà mình từng mơ thấy những ngày thơ bé, được mặc đồng phục trắng ngồi trong lớp học dưới mái trường giáo dục thường xuyên, được viết tiếp giấc mơ tưởng chừng đã dở dang một đời.

Khi bé, em cùng ngoại đi bán vé số dọc nẻo đường chợ Thị Nghè, đêm em và bà thường đào bới những bãi rác đầy rau thối, để tìm kiếm một góc bắp cải còn nguyên hay trái cây còn ăn được. Ngày ấy với em, trường lớp chỉ là khi các bạn học sinh lớp ban ngày với những bộ đồng phục đẹp đẽ về bên ba mẹ, em và các bạn… những đứa bé mưu sinh với bộ quần áo lắm lem, chân đi dép tay cầm quyển tập bắt đầu học bập bẹ Toán, Tiếng Việt để nuôi rèn con chữ.

Từ ngày ngoại đổ bạo bệnh rồi mất, em bơ vơ không cha mẹ nơi thành phố này, cũng dang dở cả những ngày học con chữ. Em từng nghĩ có lẽ đời mình sẽ mãi là một mảng tối tăm như thế, mưu sinh kiếm cơm, lấm lem và không thấy ngày mai. Em yêu chữ lắm, năm đó 12 tuổi khi đi làm về em hay ngồi bên người chị quen biết, học từng con chữ, giải từng bài toán. Em yêu sự học, yêu kiến thức, nhờ sự học hỏi đó khi 18 tuổi em đã tìm được những công việc tốt, có thể làm một người sale tại siêu thị, có công việc ổn định như bao người khác, như bao đứa trẻ được ăn học đầy đủ khác, em thấy mình may mắn tột cùng, nhưng sự may mắn này vẫn không thể khiến em nguôi ngoai đi giấc mộng… và ngừng mơ.

Và năm nay em đã về xin lại giấy xác nhận để đi học lại, em đứng trước mái trường tiểu học mà mình từng học, đôi mắt đã rươm rướm. Bước chân em quả thật không mạnh mẽ như em tưởng, bởi em lo sợ chính em, chính em sẽ không thể lo nổi học phí trong những năm sắp tới khi ngưng công việc chính đi học. Nhưng em yêu giấc mơ của mình, yêu con chữ, nên đến bước này em đã không lùi lại nữa. Em nghĩ rằng nếu bí quá có thể bán tiểu cầu kiếm tiền sinh hoạt, có thể làm công làm mướn, rửa bát rửa chén, có thể hy sinh tất cả, nhưng em phải cố gắng học lên đại học trước 30 tuổi.

Thật sự, trong lòng em đã không còn sợ hãi dẫu biết phía trước là trăm khó ngàn khó, vất vả nhiều hơn những bạn có cha mẹ.

Hôm nay là tuần thứ 2 em đi học lại lớp 6 ở trường GDTX Q6, em đã có chút không kiềm lòng được, muốn kể lại những cảm xúc bồi hồi này, cảm giác xúc động khi được nối tiếp một đời tưởng chừng giang dở.

Lúc viết ra những lời này em đang ngồi dưới căn tin trường, uống một cốc trà sữa và ăn một đĩa mì trộn… em biết đây là điều mà mọi học sinh ở đất nước đều được làm và cảm thấy bình thường. Nhưng anh chị có biết không, em đã vui lắm, có thể nước mắt em đã rớt vô chén tương hay gì đó rồi. Trong lòng em vang lên những âm thanh, mình được đi học rồi, được đi học rồi… Đây là trường của mình, mình có thầy cô, mình được là một học sinh rồi…

Tán lá vàng mùa thu, đồng phục trắng, đôi mắt trong veo, mười năm học chữ, trăm năm làm người. Cảm ơn anh chị đã đọc, em là Như Quỳnh, năm nay 22 tuổi, là học sinh lớp 6C tại trường GDTX Q6.

549250286 1183877037106338 4917537866572740834 n
549519286 1183877000439675 325584409331086135 n
549558082 1183877117106330 147402797388348594 n
547774344 1183877013773007 2375976735944960679 n
549826054 1183877043773004 7311285887319572334 n
Ngày Không Ngủ: Khởi đầu ấn tượng với hàng triệu lượt xem
PNJ Được Vinh Danh Tại Giải Thưởng JWA 2025 Về Phát Triển Bền Vững

Reactions

0
0
0
0
0
0
Đã phản ứng cho bài này.

Cảm xúc