Có những giai đoạn bạn sẽ phải tự đi qua một mình. Không phải vì bạn muốn thế, mà vì chẳng ai có thể đồng hành mãi với bạn. Bạn bè có cuộc sống riêng, người yêu chưa chắc đã ở lại, và gia đình cũng chẳng thể kè kè bên cạnh.
Lúc cô đơn, bạn sẽ thèm có người ở bên, thèm một tin nhắn quan tâm, thèm một cái ôm đúng lúc. Nhưng chờ mãi, có khi chẳng ai xuất hiện. Và rồi bạn nhận ra: dựa vào người khác chỉ làm mình thêm hụt hẫng.
Chịu được sự cô đơn, nghĩa là bạn đã học cách tự xoa dịu, tự đứng dậy, tự bước tiếp. Bạn không còn hoảng loạn khi không có ai kề cạnh, không còn sợ khoảng lặng bao trùm.
Đó không phải sự bất hạnh, mà là bản lĩnh. Bởi vì một người dám sống ổn với cô đơn, thì sau này, có ai ở bên cũng là để đồng hành, chứ không phải để lấp đầy khoảng trống.
Ở đời, chịu được sự cô đơn chính là bước trưởng thành lớn nhất.
