Vị của tuổi thơ, có lẽ mỗi người sẽ có một định nghĩa riêng. Với nhiều người trong chúng ta, đó là vị ngọt lịm tan trong đá vụn, quyện cùng cái nắng gắt buổi chiều sau giờ thể dục và cả một chút tiếc nuối vì không phải là người chạy nhanh nhất.
Nó không đơn thuần là một ly MILO mẹ pha, mà là cả một sự thấu hiểu. Là cảm giác được vỗ về ngay cả khi mình không nói ra. Mẹ không cần hỏi han, không cần an ủi. Mẹ chỉ ở đó, với một cử chỉ quan tâm quen thuộc, lặng lẽ trao cho những đứa con nhỏ của mình một nguồn năng lượng ngọt ngào.
Thứ sức mạnh được trao đi từ những yêu thương thầm lặng ấy, hoá ra lại là thứ theo chúng ta đến tận bây giờ.
Xưa mà có tiền uống giờ chắc cao lắm rùi
Nhưng milo t uống thấy nó ngọt quá mn ơi :((