Trong thế giới phim ảnh và tiểu thuyết tình cảm, mô – típ “hồng bạch” (đỏ – trắng) đã trở thành một biểu tượng kinh điển. Hình ảnh nữ chính đài các, thuần khiết bên cạnh nữ phụ hoạt bát, diễm lệ đã ăn sâu vào tâm trí khán giả hàng thập kỷ qua. Những mối tình phức tạp này không chỉ là câu chuyện tình yêu, mà còn là bức tranh phản ánh bi kịch của thời đại.
Câu chuyện “Bạch Nguyệt Quang” và “Chu Sa Chí” của Trương Ái Linh là một ví dụ tiêu biểu. Nhân vật Đồng Chấn Bảo, một người đàn ông Trung Quốc trong thời kỳ cũ, đã trải qua những mối tình đầy đau khổ và hối hận. Những đoạn trích từ tác phẩm như:
“Cưới hoa hồng đỏ, dần dần sắc đỏ thành màu máu muỗi in tường, trắng vẫn là ánh trăng sáng đầu giường.”
đã khắc họa rõ nét những cảm xúc trái ngược trong tình yêu. Bảo, người đi du học tại Paris, đã có một mối tình đầu với Rose, một cô gái gốc Hoa. Tình yêu này không chỉ mang lại hạnh phúc mà còn để lại những vết thương sâu sắc trong lòng Bảo.
Khi trở về quê hương, Bảo gặp Kiều Nhụy, một người phụ nữ đã có chồng nhưng lại trở thành tình yêu lớn nhất của đời anh. Mối tình này đầy bí mật và đau khổ, khi Nhụy quyết định ly hôn để đến với Bảo, nhưng cuối cùng lại không nhận được sự trân trọng từ anh.
Cuộc sống hôn nhân với Yên Ly chỉ khiến Bảo thêm chán chường, và khi gặp lại Nhụy sau nhiều năm, anh nhận ra sự mất mát không thể bù đắp. Điều này khiến Bảo phải đối diện với thực tại rằng tình yêu thực sự không phải lúc nào cũng hoàn hảo.
Bằng cách thể hiện những mâu thuẫn trong tâm lý con người, Trương Ái Linh đã khéo léo chỉ ra rằng, sự khao khát tình yêu và sự không biết đủ của đàn ông chính là nguồn cơn của bi kịch trong tình yêu. “Bạch Nguyệt Quang” và “Chu Sa Chí” không chỉ đơn thuần là những câu chuyện tình yêu, mà còn là những bài học về cuộc sống và tình cảm.

Hôm nọ mới thấy bài cánh tác giả Vờ Nờ dịch bạch nguyệt quang với chu sa chí thành cái giống gì mà cười vỡ bụng.