Sau bão lũ, người ta chẳng mong gì lớn lao — chỉ mong cuộc sống sớm trở lại bình thường.
Mong sáng mở mắt ra, thấy nắng vàng rải nhẹ trên mái nhà, nghe tiếng rao quen “ai xôi nóng đây!”, nghe tiếng xe máy lách cách ngoài ngõ, nghe tiếng cười ríu rít của lũ trẻ chơi trốn tìm đầu hẻm.
Những âm thanh tưởng bình dị ấy, giờ bỗng trở thành điều xa xỉ biết bao.
Bão qua rồi, nhưng lòng người vẫn còn ngổn ngang. Có những vết thương chẳng nằm trên da thịt, mà nằm trong ký ức, trong những mất mát chưa kịp gọi tên. Thế nhưng giữa đống đổ nát ấy, vẫn le lói một niềm tin — rằng ngày mai sẽ khác.
Sẽ lại có những buổi chợ tấp nập, tiếng nói cười vang, những con đường khô ráo in dấu chân người đi.
Bởi sau tất cả, con người Việt Nam vẫn luôn mạnh mẽ, vẫn luôn yêu đời, vẫn luôn tin rằng — bình thường là hạnh phúc nhất. 🌿

khổ quá rồi 🥺