Có những người, càng nói chuyện càng thấy… mệt. Vì dù mình nói gì, họ cũng có cách bẻ lại.
Khuyên nhẹ thì bảo mình dạy đời, nói thẳng thì cho là xúc phạm. Cuối cùng, chẳng ai dám góp ý nữa. Người cứng đầu luôn tin rằng họ đúng.
Cứ như thể cả thế giới sai hết, chỉ mình họ sáng suốt. Họ không chịu nghe, không chịu nhận, và càng không chịu lùi.
Cứ phải cãi đến cùng để chứng minh mình hơn. Nhưng cái “hơn” đó, nhiều khi chỉ khiến lòng thêm mệt.
Bởi đâu phải lúc nào đúng cũng hạnh phúc. Giữ được lý, nhưng mất đi người thương, rồi cũng chỉ còn mình với cái đúng lạnh tanh.
Người cứng đầu không nhận ra, rằng có những lời góp ý không phải để chê, mà là vì thương. Người muốn mình tốt lên mới nói.
Còn khi họ im lặng, là lúc họ đã buông. Cứng đầu quá, ai chịu được?
Lúc trẻ thì cãi cho bằng được, đến khi lớn mới hiểu – thà mềm một chút để yên lòng, còn hơn thắng một câu mà mất yên cả ngày.
Người cứng đầu tưởng mình mạnh, nhưng thật ra là chưa học được cách lắng nghe. Vì chỉ người đủ bản lĩnh mới dám nói: “Ừ, có lẽ mình sai.”
Đôi khi, không cần phải đúng hơn ai, chỉ cần sống dễ chịu hơn một chút. Nhẹ một lời, ấm cả lòng. Còn cố hơn thua, chỉ thêm lạnh người.
