Trong một ngày bình thường, một sinh viên năm hai đại học đã có một trải nghiệm không thể nào quên khi tình cờ phát hiện ra một tờ di thư của bạn cùng phòng. Câu chuyện bắt đầu khi anh đang phơi đồ ngoài ban công và vô tình nhìn thấy dưới gối của người bạn một tờ giấy chi chít chữ.
Ban đầu, anh nghĩ đó có thể là thư tình, nhưng khi lại gần, anh nhận ra trên đầu trang ghi hai chữ: “Di thư”. Với sự tò mò, anh đã bám vào thành giường, ghé mắt đọc từng chút một. Nội dung thư khiến anh không khỏi rùng mình: “Dù không gặp phải biến cố gì lớn, cũng chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra, nhưng mình thực sự không cảm nhận được ý nghĩa của việc sống. Mong bố mẹ và bạn bè đừng trách mình…”
Được biết, cậu bạn vừa làm thủ tục xin nghỉ phép để đi du lịch một mình, điều này khiến anh chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Chiều hôm đó, khi ký túc xá chỉ còn lại vài người, anh đã lén lút kéo từng đứa bạn ra sân vận động và kể lại mọi chuyện.
Cuối cùng, một trong những người bạn đã lên tiếng: “Cậu ấy có phải anh em của chúng ta không?” Câu trả lời là có. Và sau đó, họ quyết định: “Thế thì mạng của anh em, tự chúng ta cứu, bởi vì chúng ta là những người bình thường chung sống cùng cậu ấy nhiều nhất.”

Cái bài này t đọc mấy lần rồi. Mà lần nào đọc lại cũng thấy hay
Không có chức năng ẩn danh à tui tính nói mà sợ lắm 🥺
Hana Ng chấm cho t tối dìa đọc vứi
Vân Vân
Dun Dun Trần Ngọc Linh
Nguyễn Thị Thùy Dương sáng nay đã thấy
Vương Linh hay quá c ơi
Body – tại xong có thời gian t bị mê ẻm 😭 riết t tưởng t làng gốm k á
16 năm đèn sách chỉ toàn gặp biến cố chốn học đường như mình thì mình cũng chỉ biết ước sau này bản thân cũng có được 1 người giống họ thì cũng là may lắm rồi, một thân một mình cũng khó khăn lắm