Trong thế giới Harry Potter, nhân vật Harry từng bị chỉ trích vì những quyết định thiếu sáng suốt của mình. Đặc biệt trong năm thứ 4 và thứ 5, Harry đã trải qua những trải nghiệm không mấy tốt đẹp về việc thông tin có thể bị bóp méo dễ dàng.
Harry đã mất niềm tin vào cha mình chỉ vì một ký ức nhỏ, nơi James Potter đã có những hành động không đẹp với Severus Snape. Dù chú Lupin và Sirius đã cố gắng giải thích, Harry vẫn không thể nhìn nhận sự việc một cách khách quan.
Thậm chí, trong năm thứ 7, chỉ với một cuốn sách viết bởi Rita Skeeter, Harry đã quay lưng lại với Dumbledore, cho thấy rằng một đoạn thông tin có thể làm thay đổi nhiều điều.
Harry cũng thường xuyên bị dẫn dắt bởi những giấc mơ và những suy luận không căn cứ, điển hình là việc cậu đã liều lĩnh đi cứu Sirius Black mà không nghe lời bạn bè. Điều này dẫn đến cái chết của Sirius và nhiều nguy hiểm cho những người bạn khác.
Có một đoạn hội thoại nổi tiếng giữa Harry và Hermione, khi Harry khăng khăng rằng những gì cậu trải qua không phải là giấc mơ mà là sự thật. Dưới đây là một phần trong cuộc tranh cãi:
“Mình không mơ!” Harry hét vào mặt cô bé, “Mình không gặp ác mộng, mình không mơ! Bạn nghĩ tất cả phép Phong Tỏa để làm gì, tại sao bạn không nghĩ rằng Dumbledore muốn mình đừng nhìn thấy những thứ đó? Bởi vì chúng là THỰC, Hermione — Chú Sirius đã bị bắt, chỉ có một người có thể cứu chú ấy…”

yeh yeh=)
Harry là một đứa nhỏ lớn lên trong sự bạo hành của dì dượng và sự bắt nạt của thằng anh họ với đám bạn cùng trường. Nó đã bị băng của Dudley dí cho thừa sống thiếu chếch không biết bao nhiêu lần. Hơn ai hết, nó là đứa chịu rất nhiều tổn thương từ baoluc gia đình và baoluc hoc đường, nên nó sốc trước việc bố nó, người bố mà nó vẫn luôn sùng bái và cố gắng noi gương theo, lại là một kẻ baoluc học đường.
Trước khi Harry biết mình là phù thủy, dì dượng nó đã nhồi vào đầu nó chuyện ba mẹ nó hư hỏng, đổ đốn như thế nào. Nên nó đã rất rất hạnh phúc khi khám phá ra ba mẹ nó thật ra là những người tốt, tài giỏi, dũng cảm, bảo vệ kẻ yếu. Tất cả mọi người, trừ Snape, đã vẽ ra hình tượng một James quá hoàn hảo, và Harry luôn tự hào về điều đó. Nên khi nó khám phá ra James đã từng là một đứa bắt nạt không khác gì Malfoy hay Dudley, thì nó vỡ mộng, nó sốc, là hết sức bình thường. Thời gian đầu nó không tiêu hóa được, nhưng dần dần nó cũng nguôi ngoai đấy thôi.
Năm 5 là năm Harry trải qua tuổi dậy thì đầy sóng gió. Nó vừa chứng kiến Voldemort, Chúa tể Hắc Ám không ai dám gọi tên, người đã gi.et ba mẹ nó, và cố gắng gi.et nó đến tận 4 lần, trở lại. Một đứa con nít 15 tuổi có ai lại không hoang mang, sợ hãi? Vậy mà trong cái lúc hoang mang đó, nó không nhận được bất cứ tin tức gì từ bạn bè và những *người lớn* mà nó tin tưởng. Không ai nói cho nó biết bất cứ thông tin gì. Sau đó thì nó phát hiện cả xã hội quay lưng với nó và coi nó là thằng điên nói nhảm. Người nó tin tưởng nhất là cụ Dum thì lại làm ngơ, tránh mặt nó, thử hỏi nó biết phải tin ai, trông chờ vào ai? Trong tất cả số *người lớn* mà nó dựa vào, thời điểm đó chỉ có Sirius là người tin nó, đứng về phía nó, đồng ý chia sẽ thông tin cho nó. Diễn biến tâm lý của Harry trong tập 5 hoàn toàn bình thường với một đứa đang tuổi dậy thì.
Năm 7, một lần nữa, Harry nó đang hoang mang cực độ. Nó phải gánh trách nhiệm quá lớn trên lưng mà không có bất kỳ chỉ dẫn nào. Nó không hề có manh mối hay một chút kế hoạch nào. Tụi nó lang thang ròng rã mấy tháng trời trong vô định. Những gì cụ Dum để lại thì lại quá ít, lại có phần mâu thuẫn. Nó vốn đang giận cụ vì đã không chỉ dẫn rõ ràng hơn, lại thêm kinh nghiệm vụ James khiến nó biết rằng không có ai là hoàn hảo.
Và sau cùng, một nhân vật không hoàn hảo mới là một nhân vật được xây dựng tốt và có hướng để phát triển. Một nhân vật hoàn hảo ngay từ đầu, không khuyết điểm, không có gì để hoàn thiện, thì cũng chả có gì hấp dẫn nữa cả.
Mới cày xong hết hồi chiều, duma nó coi phần cuối tào lao ghê luôn
Nếu nó là trẻ con thật thì não chưa phát triển hết nên như vậy là bth, còn vì là nhân vật giả tưởng nên hãy chửi mụ Joking Rowling
C1 c2 là đc r v còn đòi j nữa, thg nhỏ có đc như hermione đâu mà đòi
Đòi hỏi gì ở 1 thằng c2~c3. Đi vào trường học bốc đại cũng ra 1 đống trẻ trâu mà 🤣
Thui bạn ơi nói như bạn mỗi lần nổ ra drama gì cả già lẫn trẻ đều biết trước kết quả để không bị dắt
Phản ứng của nó về bố nó và Dumb là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Người lớn hẳn lý trí được chứ tuổi đó nó vẫn còn quá trẻ, tâm lý yếu, áp lực thì siêu khủng (chuyện tính mạng) người lớn thì ko dẫn dắt lại còn thi nhau bóp team. Bằng đó thứ cộng dồn lại thì phản ứng tâm lý như vậy là còn nhẹ đấu, nó chưa sa ngã độc ác hoặc phát điên là may rồi.
Còn vụ chiêm bao kia, mấy ông ngồi góc nhìn thượng đế mới bảo nó sai, chứ trọng hoàn cảnh của nó làm gì có gì chứng minh nó sai. Mấy lão người lớn già khú đế thì mất tiêu hết rồi nó chả phải tự xử lý. Thử có thằng doạ bắt cóc bố mẹ mấy ông rồi mấy ko gọi điện được cho bố mẹ để kiểm tra xem có điên hơn nó ko
Chứ cho Hermione làm nhân vật chính thì game lại dễ từ quyển 1 =))
Ê nhưng mà ý là b đang mang cái ý kiến khách quan, cái nhìn từ ngôi thứ 3 để đánh giá ng trong cuộc luôn ấy. Nó là vị thành niên, cái tuổi mà choai choai nhận thức đc nhưng chưa biết hành động thế nào là đúng, tuổi nổi loạn đúng nghĩa, mà má mong nó hành động như ng trưởng thành. Rồi má nghĩ sao nó đc về nhà Gryffindor, vì máu lì và máu liều nó nhiều chứ sao, giờ còn phân tích rồi bảo nó ngu. Ngu mà là tác phẩm kinh điển lớn lên cùng thế hệ thiếu nhi, thế thì có mà hỏng hết người à