Tổng Bí thư Tô Lâm vừa kết thúc chuyến thăm tới Triều Tiên, một sự kiện kích thích nhiều dự cảm và suy đoán về hướng đi của Việt Nam trên trường quốc tế. Thực tế cho thấy, Việt Nam đang khẳng định sự tự chủ trong bối cảnh môi trường quốc tế ngày càng phân cực.
Hợp tác quốc phòng với Triều Tiên đã xuất hiện bên cạnh các thỏa thuận ngoại giao và thương mại. Điều này cho thấy một phần của hợp tác đa lĩnh vực, không phải là cam kết quân sự. Ý định thư giữa hai Bộ Quốc phòng mở ra kênh trao đổi kỹ thuật, đào tạo và hậu cần, nhưng không mang dấu ấn của một liên minh. Trong khi đó, Việt Nam vẫn duy trì và mở rộng hợp tác quốc phòng với Hàn Quốc, thúc đẩy thương vụ K9 Thunder và giữ mối quan hệ sâu sắc với Hoa Kỳ và Nhật Bản.
Truyền thông quốc tế như SCMP đã nhận định đây là “một phần trong nỗ lực cân bằng ngoại giao khi Việt Nam củng cố quan hệ với cả hai miền bán đảo”. Bloomberg cũng viết rằng Việt Nam “đang khéo léo mở rộng không gian chiến lược mà không phá vỡ trật tự khu vực”. Không một tờ báo nào chỉ ra dấu hiệu của một trục quân sự mới. Tất cả đều nhấn mạnh sự kiên định và tính linh hoạt trong chính sách đối ngoại của Việt Nam, điều hiếm thấy ở một quốc gia tầm trung trong khu vực.
Chúng ta có thể rút ra một bài học từ thiên nhiên: Một cây tre không chọn hướng gió. Nó chỉ biết cách uốn để không gãy. Trong thế giới đang rạn nứt hôm nay, giữ được dáng thẳng sau mỗi cơn gió mạnh mới là thách thức lớn nhất.

Sĩ Lê Văn khi nào mày lên làm lãnh đạo đất nước mày sẽ hiểu. Vị trí ở đâu ngồi im chỗ đó đi. Mày đủ tuổi để chất vấn sao?
🤣🤣🤣🤢🤢🤢🤮🤮🤮
Nhưg thấy nhữg ních đỏ loét hô hào TT zải phóg hàn quốc k hà..😅😅😅
Quá đẹp
Gió đàng Đông tre nghiêng đang đông
Gió bên Tây tre phất phới bên tây
Cay tre cây trúc gì nó cho thêm vài chục % nữa thì lại khóc thét
Đứng giữa 2 cường quốc 1 ông hạt nhân 1 ông uy lực to nhất thế giới. Cũng tự hào rồi
Hay cho câu 1 cây tre biết cách uốn trước gió.
Cho hỏi chơi với triều tiên được lợi ích gì?
🌾 NGOẠI GIAO CÂY TRE HAY NGOẠI GIAO CÂY LAU?
Người ta bảo “ngoại giao cây tre” là biết uốn trong gió để không gãy. Nhưng nhìn cây tre của ông Tô Lâm, tôi chỉ thấy nó uốn theo hướng nào có lợi cho ghế.
Sáng nghiêng sang Bắc Kinh, trưa cúi về Bình Nhưỡng, chiều nhoẻn cười với Washington, tối lại gửi điện chào Tokyo — uốn đến mức không còn biết đâu là gốc, đâu là rễ.
Bắt tay Triều Tiên – một đất nước còn thiếu cơm cho dân – mà gọi là “đa phương hóa”? Ờ, chắc là “đa hướng cúi đầu” thì đúng hơn.
Tre thật mọc từ đất, gắn với dân. Tre của Tô Lâm mọc trong chậu sứ ngoại giao, tưới bằng lời tuyên truyền.
Cây tre biết uốn là khôn; cây tre uốn để sống sót mới là khổ.
Còn cây tre mất rễ – thì chẳng còn là tre nữa, mà là cây lau giữa bãi bùn chính trị. 🌿